Một bài thơ đại ý như sau:
Cỏ, cho dù có nhỏ bé thế nào
Vẫn làm nên một bãi cỏ xanh
Mây, dù có mỏng manh làm sao
Vẫn chiếm lĩnh một khung trời cao thẳm.
Vâng,
cỏ non hay đám mây cho dù có nhỏ bé thế nào vẫn chiếm một vị trí nào đó trong
không gian vũ trụ, huống hồ chi con người, càng mang một vai trò rất quan trọng
trong cuộc sống của mình.
Từ
lúc tạo thiên lập địa, trên địa cầu đã có biết bao nhiêu tỷ người sinh sống, và
cho đến hôm nay, thế giới vẫn còn hằng chục tỷ người, nhưng không có một ai
hoàn toàn giống như tôi, bởi thế chúng ta mới nói rằng “tôi là người độc nhất vô nhị”. Khuôn mặt của tôi, giọng nói của tôi,
không có một phiên bản nào khác. Tôi chính là tôi, bố mẹ tôi chính là người
sinh ra tôi, không một ai khác. Bởi thế, “tôi
rất đặc biệt, tôi thật đáng tôn trọng, tôi có giá trị riêng của mình”.
Thế
nên, chúng ta không nên so sánh, không
nên ghanh đua. Bởi vì, so sánh, ghanh đua dễ đưa đến phàn nàn, tại sao anh
ta hơn tôi? Ghanh đua dễ dẫn đến ghen ghét, tại sao tôi không bằng cô ta? Mỗi
ngày trước khi đi ngủ, nên xét mình, suy ngẫm những ý tưởng này, chắc chắn
chúng ta sẽ cảm thấy vui hơn, tự tin hơn. Chấp
nhận bản thân, bằng lòng với những gì mình có là bước đi đầu tin để kiến tại
tính tự tin cho bản thân.
Cố
nhân có câu: “Thiên bất sanh vô dụng chi nhân, địa bất trưởng vô căn chi thảo”,
Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về tác phẩm của Ngài, và chỉ có tôi mới phát
huy hết tiềm năng trong con người tôi, bởi vậy, từ bây giờ tôi phải quý trọng
chính bản thân tôi, tôi cần đón nhận chính mình, nỗ lực hết mình, mọi sự hoàn toàn khác hẳn.
PHẢN TỈNH:
1.
Tôi có ấn tượng với câu nói nào nhất trong bản văn trên
đây?
2.
Tính đặc thù của tôi là gì?
3.
Qủa thật, tôi là người độc nhất vô nhị, với tính cách,
ngoại hình không giống ai? Vậy có điểm nào khiến tôi không hài lòng về chính
tôi không? Tôi làm cách nào để đối diện với những nhược điểm đó?
DANH NGÔN:
“Tai hại lớn
nhất của con người là coi thường chính bản thân mình” (Một nhà thơ)
“Sự tồn tại
của tôi không phải ngẫu nhiên. Trên sân khấu, một người có thể có vai trò quan
trọng nhất, đó chính là diễn chính mình” (Rechard Batt)
THƯ GIÃN:
Trong một
trường đại học, sau giờ thi học kỳ, giáo sư bắt đầu thu gom bài thi, có 4 chàng
sinh viên, vội vội vàng vàng chạy vào lớp, ấp a ấp úng nói với giáo sư: “Thưa
thầy, chúng em đến muộn, có thể cho phép chúng em làm bài thi sau được không?”
Giáo sư nhìn
bốn chàng sinh viên một lúc, rồi hỏi: “Tại sao các bạn đến giờ này mới tới?” Một
trong bốn sinh viên thưa: “Chúng em hôm nay cả bốn cùng đến trường với một chiếc
xe hơi, nhưng trên đường không may xe bị thủng lốp.”
Thầy giáo
suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Được, các anh ngồi xuống đi, tôi sẽ cho thêm một tuần
để chuẩn bị.” Nghe vậy bốn chàng sinh viên sung sướng, còn nghĩ rằng sao giáo
sư dễ bị lừa thế.
Một tuần
sau, giáo sư cho bốn chàng sinh viên ngồi riêng ra, mỗi người một nơi, và phát
đề cho họ. Giáo sư ra đề như sau: “Tuần trước trên đường đi tới trường, xe của
các em bị thủng lốp phái trước hay phía sau, lốp bên trái hay bên phải.” Kết quả,
mỗi người có một đáp án khác nhau, thế là cả bốn anh đều bị đánh trượt.
(Phạm Trọng Quang dịch từ Life Education)