20.12.20

Xây Dựng Nhiệm Thể Chúa Kitô-Giáo Hội

 



CN IV Mùa Vọng

2 Sm 7, 1-5.8b-12.14a.16; Rm 16, 25-27; Lc 1, 26-38.

 

Nhà, gia tài rất quan trọng trong lòng mọi người, nhất là đối với với người Việt Nam. Nhà là nơi chúng ta được sinh ra, nhà là nơi chúng ta được lớn lên và được giáo dục để trở nên người, cũng từ ngôi nhà gia đình chúng ta đón nhận được nhiều tình thương và kinh nghiệm sống. Tuy nhiên, từ “nhà” mang nhiều ý nghĩa khác nhau: trước hết, đó là cái nhà vật chất, sau nữa đó là cái nhà tinh thần, như là gia đình, trong đó có nhiều người sống tương quan với với nhau. Ý nghĩa thứ ba là ngôi nhà thiêng liêng, chính là Giáo Hội, là nhiệm thể Chúa Kitô (Ep 5, 31). Vậy, đã là con người, nhất là người Công giáo chúng ta luôn được mời gọi ra sức xây dựng các ngôi nhà này cho vững chắc.

Xây dựng ngôi nhà vật chất.

Người Việt chúng ta thường có câu: “an cư lạc nghiệp,” tức là muốn cho công việc làm ăn được ổn định, muốn cho công thành danh toại, trước hết phải “định cư”, phải có cái nhà để ở. Vì thế, nỗ lực đầu tiên của chúng ta là tìm được nơi ở xứng hợp, xây cất được một ngôi nhà khang trang và sạch đẹp để ở. Nhiều người trẻ từ miền quê ngày hôm nay sẵn sàng bỏ gia đình ở quê lên thành thị thậm chí sang các nước khác lao động, để thay đổi cuộc sống. Mục đích thay đổi cuộc sống được đặt ra đầu tiên, đó là khi kiếm được đồng tiền, để xây nên một ngôi nhà, sau đó mới tính những chuyện mua sắm khác.

Người Việt chúng ta, ngay cả khi đã ra nước ngoài, vẫn thích mua những ngôi nhà rất lớn. Mặc dầu công việc rất vất vả, phải chi tiêu cho nhiều thứ cần thiết khác, nhưng ngôi nhà vẫn là mục ưu tiên hằng đầu của các gia đình người Việt, thậm chí có nhiều gia đình có cả hai tới ba ngôi nhà, mục đích là để di chuyển qua lại khi thời tiết thay đổi. Quả vậy, trong thâm tâm của người Việt, chúng ta không muốn ở nhà thuê hay nhà trọ, vì dẫu sao nhà mình vẫn hơn.

Xây dựng ngôi nhà tinh thần

Ngôi nhà tinh thần chúng ta nhấn mạnh ở bài đây, đó là ngôi nhà gia đình. Trong văn hóa Việt Nam, gia đình là một “ngôi nhà” hết sức quan trọng, là nơi người ta được yêu thương, được giáo dục và chia sẻ buồn-vui-sướng-khổ. Vợ, chồng người Việt chúng ta gọi nhau là “nhà tôi ôi”, “bà nhà tôi” hay “ông nhà tôi”... Khi con cái lớn lên chúng muốn cưới vợ lấy chồng thì chúng ta gọi là “xây dựng gia đình,” con cái đã “thành gia thành thất.”

Tóm lại gia đình là một ngôi nhà tinh thần đối với mọi người chúng ta, vì trong đó chúng ta có được tất cả. Gia đình là nơi chúng chúng ta tìm về để có được sự bình yên và bao kỷ niệm, như trong bài hát “Cầu cho cha mẹ,” tác giả viết: “ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà.” Quả thật, gia đình là ngôi nhà tinh thần rất quan trọng mỗi chúng ta ai nấy đều có trách nhiệm xây dựng và bảo vệ ngôi nhà thân yêu ấy.

Xây nhà thương liêng

Là người Công giáo, ngoài ngôi nhà vật chất và nhà tinh thần ra, chúng ta còn một ngôi nhà thứ ba chúng ta cần phải xây dựng, đó là ngôi nhà Giáo Hội, là nhiệm thể Chúa Giêsu Kitô.

Chúng ta cần quay ngược lại lịch sử để tìm hiểu ý nghĩa của ngôi nhà thiêng liêng, nhiệm thể của Chúa Giêsu, bắt đầu từ câu chuyện ông Đavít. Theo ghi chép của Kinh Thánh, khi “vua được yên cửa yên nhà và Đức Chúa đã cho vua được thảnh thơi mọi bề, ông nói với ngôn sứ Nathan rằng: “tôi được ở nhà bằng gỗ bá hương, còn Hòm Bia Thiên Chúa thì ở trong lều vải” (2 Sm 7, 2). Điều này nói lên ước muốn của Đavít là xây một đền thờ để hòm bia Thiên Chúa ngự, ông cho rằng đây là một việc làm rất cần thiết để tỏ lòng tôn kính Đức Chúa.

Ông Nathan nghe vậy thì khuyên ông Đavít cứ thực hiện như điều ông mong muốn. Tuy nhiên, vì ông Đavít đã già yếu, ông không thể thực hiện được mà phải chờ đến thời của con trai của ông là Salomon mới giúp ông thực hiện giấc mơ quý giá này.

Một điều rất thú vị trong câu chuyện này, khi Thiên Chúa đã biết lòng thành của ông Đavít về việc muốn xây dựng cho Thiên Chúa ngôi đền thờ vật chất, thì Thiên Chúa lại muốn xây dựng một ngôi nhà thiêng liêng, ngôi nhà này sẽ tồn tại đến muôn ngàn đời. Người phán thế này: “Ta sẽ cho ngươi được thảnh thơi, không còn thù địch nào nữa, TaĐỨC CHÚA sẽ lập cho ngươi một nhà. Khi ngày đời của ngươi đã mãn và ngươi đã nằm xuống với cha ông, Ta sẽ cho dòng dõi ngươi đứng lên kế vị ngươi, một người do chính ngươi sinh ra, và Ta sẽ làm cho vương quyền của nó được vững bền” (2 Sm 7, 11-12).

Điều Thiên Chúa hứa ban về một dòng tộc sẽ sản sinh ra một vị quân vương đầy uy quyền. Người con đó là Đức Giêsu, được sinh ra từ cung lòng một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giuse, thuộc dòng dõi vua Đavít. Trinh nữ ấy tên là Maria” (Lc 1, 26).  Nhờ có Đức Maria, mà Đức Giêsu đã xuống thế làm người và ở trong lòng Giáo Hội. Như vậy Giáo Hội là ngôi nhà thiêng liêng, chúng ta là những thành phần của Giáo Hội, chúng ta được ở trong một ngôi nhà thiêng liêng, trong đó có nhiều thành viên, các thành viên này gắn kết mật thiết với nhau và đứng đầu là Chúa Giêsu Kitô.

Hơn nữa, theo lý giải của thánh Phaolô, chúng ta là một thân thể không chỉ vì là thành viên của một cộng đoàn, nhưng vì được chịu cùng một phép rửa và được lãnh nhận một Thần Khí. Trong Giáo Hội, các chi thể chỉ là “một” trong Ðức Kitô. Thánh Phaolô nói: “Anh em là thân thể Ðức Kitô, và mỗi người là một bộ phận” (1Cr 12: 27). Đây là một sự hiệp nhất có tính cách chức năng và sứ vụ, mỗi thành phần có chức năng và nhiệm vụ khác nhau, nhưng đều cùng chung một mục đích là xây dựng thân thể mầu nhiệm của Chúa Kitô nhờ ân huệ của Thần Khí (xem 1Cor 12,12).  

Phản tỉnh:

Chúng ta đang chuẩn bị đón mừng lễ sinh nhật của Chúa Giêsu, Đấng Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta, chúng ta hãy chuẩn bị tâm hồn thật sốt để được tham dự vào mầu nhiệm “thân thể Ðức Kitô.” Cao điểm của việc tham dự này là tham gia các sinh hoạt và nghi thức thờ phượng của Giáo Hội, nổi bật là các thánh lễ Misa, vì theo lời của thánh Phaolô: “Khi ta nâng chén chúc tụng mà cảm tạ Thiên Chúa, há chẳng phải là dự phần vào Máu Đức Ki-tô ư? Và khi ta cùng bẻ Bánh Thánh, đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao? Bởi vì chỉ có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể” (1 Cr 10, 16-17). Như thế cả cộng đoàn cùng đón nhận thân thể Chúa, nên Giáo Hội là một với Ngài, là thân thể của Ngài.

Điều này thật nhiệm mầu và rất khó hiểu đối với chúng ta, nhưng âu cũng giống như Đức Mẹ, khi thiên thần truyền tin rằng Mẹ sẽ mang thai sinh hạ Đấng Cứu Thế, thì mẹ đã rất ngỡ ngàng và thưa với sứ thần, “việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng” (Lc 1, 34). Nhưng sau khi được sứ thần giải thích việc Đức Maria chịu thai là bởi Chúa Thánh Thần thì Đức Maria, thì Mẹ đặt mọi niềm tin vào kế hoạch của Thiên Chúa, liền thưa, “vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1, 38).

Xin cho mọi người chúng ta, luôn biết học hỏi Đức Maria, biết đặt niềm tin vào quyền năng của Chúa Thánh Thần, để chúng ta luôn tin rằng Thiên Chúa, Đấng Emmanuel đang hiện diện trong lòng Giáo Hội, và ở giữa chúng ta. Chúng ta cũng luôn ra sức bảo vệ và xây dựng ngôi nhà thiêng liêng ấy bằng đời sống cầu nguyện, sống các nhân đức và thực thi bác ái như Chúa Kitô và Giáo Hội mong muốn.

Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

12.12.20

Để Người Được Lớn Lên

 

Để Người Được Lớn Lên

CN III Mùa Vọng Năm B

Ga 1:6-8, 19-28

Nếu thường dùng internet, chúng ta thấy những năm gần đây xuất hiện nhiều đoạn phim ngắn, nội dung rất thực, gần với cuộc sống đời thường, vì thế người xem rất dễ cảm động và thích lấy làm thích thú. Tuy nhiên, khi người xem đang chú tâm với những tình tiết đầy cảm xúc của câu chuyện, thì đoạn phim bất ngờ kết thúc với thông tin quảng cáo, thường là cho một thương hiệu hoặc một sản phẩm gì đó.

Cũng vậy, vài năm gần đây, trong lĩnh vực giải trí của người Việt, chúng ta cũng thấy thể loại phim ngắn này cũng đã xuất hiện nhiều trên facebook, youtube và các giao diện khác. Các đoạn phim ngắn thường khai thác các tình huống rất gần gũi với cuộc sống xung quanh ta. Ví dụ khi một ai đối xử tệ với người quyét rác, với người bán hàng rong, với phụ nữ, với trẻ em hay với người già..., thì đột nhiên có một “anh hùng” nào đó xuất hiện, người này lên tiếng bênh vực cho người được coi là “thấp cổ bé miệng” và tìm cách lấy lại danh dự cho họ.

Thường các tình tiết trở nên căng thẳng qua cuộc đối thoại giữa người gây ra bất công và người được coi là “anh hùng”. Người trong cuộc hỏi: “anh, hoặc cô là ai mà dám xen vào chuyện của người khá?”  Kẻ anh hùng sẽ trả lời “tôi là T.K” hay “tôi là M.L.” Các bạn trẻ gọi phong cách của các đoạn phim ngắn này là những “cái kết bất ngờ”. Mục đích của phim là nhằm quảng bá tên tuổi của một ai đó và để muốn người khác theo dõi kênh cá nhân của mình chứ không chỉ đơn giản là để quảng bá về giá trị đạo đức mà họ thực hiện khi giúp đỡ người khác.

Đây là trào lưu chung mà con người thời nay đang sử dụng để giới thiệu về danh tính hay sản phẩm của chính mình. Còn chúng ta thì sao, mục đích đời sống chúng ta là gì? Những công việc của chúng ta làm hằng ngày có phải là để tìm cơ hội tôn vinh chính mình không, hay ta sống vì một mục đích cao cả nào khác? Chúng ta cùng nhau suy gẫm câu chuyện về ông Gioan Tẩy Giả, để thấy được cách xử sự của ông thật rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những gì chúng ta đang chứng kiến trong xã hội.

Tin Mừng của Thánh Gioan Tông Đồ kể rằng, khi dân chúng thấy ông Gioan Tẩy Giả rao giảng về phép rửa sám hối thì họ rất kính phục. Sứ điệp ông rao giảng có sức hấp dẫn và lôi cuốn một cách mãnh liệt. Vì thế, các thượng tế và thầy Lêvi sai người đến hỏi xem ông là ai. Ông Gioan trả lời: “Tôi không phải là Đấng Kitô.” (Ga 1:20) Người ta hỏi ông hay ông là Êlia chăng, thì ông trả lời: “Tôi không phải là Êlia.” (Ga 1:21) Vậy ông có phải là một vị ngôn sứ không, thì ông khẳng định: “Tôi không phải.” (Ga 1:21) Rồi ông tiết lộ: “Tôi là tiếng hô trong hoang địa: Hãy sửa đường ngay thẳng cho Đấng cứu thế đến như ngôn sứ Êlia đã loan báo.” (Ga 1:23).

Đoạn hội thoại giữa ông Gioan Tẩy Giả và những người Lêvi cho chúng ta thấy ông Gioan Tẩy Giả là người rất khiêm tốn, không quy công cho chính mình và luôn tìm cách giới thiệu hình ảnh Đức Kitô cho dân chúng.

Sự khiêm nhương: Khi dân chúng thấy những lời rao giảng của ông đầy hấp dẫn, họ theo ông vào hoang địa để nghe ông giảng. Thấy vậy, ông không muốn được ca tụng vì những thành tựu của mình mà khiêm tốn nhận mình chỉ là tiếng hô trong hoang địa. Ông chỉ muốn nhận vai trò của ông là dọn đường cho thẳng để chuẩn bị đón Đấng Kitô sắp đến.

Không phô trương: Từ cổ tới kim, chúng ta đều thấy con người thích phô trương, luôn tìm cách đánh bóng tên tuổi của mình. Nhất là trong thời kỳ của ông Gioan tại thế, người ta chán ngấy tình trạng xã hội suy đồi ở vùng Palestine.  Không chỉ có dân chúng mà các nhà lãnh đạo đất nước cũng như tôn giáo, đời sống của họ hết sức suy đồi. Vì thế, dân chúng đang chờ đợi một Đấng Messia đến để giải thoát họ khỏi ách nô lệ, giúp cho đất nước giàu mạnh và dân tộc được vững bền. Trong tình huống đó sứ điệp sám hối của ông Gioan đã làm dấy lên niềm hy vọng trong dân. Tuy nhiên, ông Gioan đã rất khiêm tốn, chấp nhận vị thế của mình trong vai trò làm chứng cho Đức Kitô, chứ không lạm dụng hay quy công cho chính mình, tránh xa những danh vọng mà mọi người đang muốn tôn vinh ông.

Làm chứng cho Đức Kitô: Mục đích việc ông Gioan chân nhận đúng giá trị của mình, không muốn để cho người khác chú ý đến mình là để giới thiệu về con người Đức Kitô, Ngài là Đấng cứu thế, Đấng tối cao, đấng mà muôn dân hằng mong đợi. Ông Gioan chủ trương rằng Đấng Kitô phải được lớn lên, còn ông phải bị lu mờ đi, (xem Ga 3:30) nghĩa là Đấng Kitô phải được tôn vinh, còn ông phải lùi vào bóng tối.

Thật vậy, chúng ta đang sống trong một xã hội có xu hướng tham vọng tôn thờ giá trị cá nhân. Chúng ta thấy rất rõ, ngày nay các tổ chức, các đoàn thể và đến các cá nhân, ai cũng muốn tìm cách xây dựng một lâu đài cá nhân càng kiên cố chừng nào càng tốt. Cái tôi hay giá trị cá nhân là cái mà chúng ta gọi là cái quyền mà không ai được xâm phạm. Sống trong bối cảnh môi trường xã hội đó, ít nhiều chúng ta cũng bị ảnh hưởng trong cách suy nghĩ và hành vi của mình. Vậy, câu chuyện của thánh Gioan ngày hôm nay, có giúp chúng ta phản tỉnh và học được bài học gì quý báu không?

Đối với các giáo xứ và cộng đoàn, chúng ta đang hân hoan chuẩn bị đón lễ Chúa giáng trần bằng các công trình làm hang đá đồ sộ để thu hút người về tham dự thánh lễ, thậm chí để hấp dẫn những người lương dân về tham quan và chụp hình. Tuy nhiên, đây là hình thức mang tính bề ngoài, nó sẽ qua đi một cách mau chóng. Vì thế, ngoài việc làm hang đá, giăng điện khắp đường làng khu phố, trang trí nhà thờ, chúng ta cũng nên dành nhiều sự quan tâm đến người nghèo, thăm viếng người già, những ai bệnh tật.... Hoặc khi các bạn lương dân tới viếng hang đá, tham dự lễ, chúng ta cũng tìm cách đón tiếp và giới thiệu Chúa cho họ, để họ cũng mầu nhiệm Chúa Giêsu Giáng Sinh.

Với các vị mục tử, khi chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, chúng ta thường bận rộn với nhiều chương trình sinh hoạt trong giáo xứ mà quên dành thời gian để cầu nguyện, giúp giáo dân chuẩn bị tâm hồn để đón nhận Chúa vào trong đời sống của họ. Ước chi các mục tử chúng ta đừng quá bận rộn với những công việc chỉ mang lại tiếng thơm cho chính cá nhân chúng ta, mà cũng cần biết “lánh xa một bên, tìm nơi thanh vắng”, mà cầu nguyện, chuẩn bị bài giảng chu đáo, những nội dung có giá trị để giúp nhiều người hiểu được ý nghĩa đích thực của lễ Giáng Sinh.

Và đối với các giáo dân, mặc dầu đang trong Mùa Vọng, nhưng chúng ta đã bắt đầu lo toan việc tặng quà và dự tính tổ chức tiệc tùng cho ngày lễ Giáng Sinh. Ước mong mọi người chúng ta ý thức được rằng những việc làm này tuy cần thiết nhưng cũng không giá trị cho bằng việc dành nhiều thời gian tham dự thánh lễ, tham dự các buổi tĩnh tâm, xưng tội và cầu nguyện, để có một tâm hồn thật đơn sơ và trong sạch, để Ngôi Hai Thiên Chúa được ngự vào trong tâm hồn chúng ta.

Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD


http://www.vietcatholic.net/News/Html/263970.htm

24.10.20

ĐỨC GIÁO HOÀNG PHANXICÔ VÀ VẤN ĐỀ HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH

 ĐỨC GIÁO HOÀNG PHANXICÔ VÀ VẤN ĐỀ HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH

 

Bạn thân mến,

 

Chúng ta đang sống trong những ngày cuối cùng của tháng Mân Côi. Chúng ta tiếp tục lần chuỗi mân côi, cầu nguyện cho anh chị em nơi mảnh đất Miền Trung, đang gặp nhiều tai ương do lũ lụt gây ra trong những ngày qua. Ngoài ra, chúng cũng tiếp tục phát huy lòng bác ái, làm được những gì có thể để giúp họ chóng phục hồi cuộc sống.

 

Ngoài ra, trong những ngày gần đây, chắc có nhiều người trong chúng ta đang quan tâm, thậm chí lo lắng về thông tin Đức Giáo Hoàng Phanxicô kêu gọi luật Hiệp Nhất Dân Sự cho các cặp đồng tính. Thật hư thế nào xin mọi người giành ít phút cùng tôi đi tìm hiểu thêm vấn đề, để chúng ta có những hiểu biết đúng đắn và chia sẻ sự hiểu biết của mình cho những anh chị em xung quanh.

 

Theo tìm hiểu, vào thư Tư, ngày 21 tháng 10 năm 2020, một đại hội điện ảnh được tổ chức tại Roma. Trong đại hội này, ban tổ chức trình chiếu một bộ phim mang tựa đề “Francesco của đạo diễn Evgeny Afineevsky, chủ yếu ghi lại các sự kiện và tư tưởng thần học của Đức Giáo Hoàng Phanxicô.

 

Điểm đặc biệt nổi bật của bộ phim này là Đức Giáo Hoàng Phanxicô kêu gọi ban hành luật Hiệp Nhất Dân Sự cho các cặp hôn nhân đồng tính. Theo tin từ Vietcatholic, Đức Giáo Hoàng nói: “Người đồng tính có quyền là một phần của gia đình. Họ là con của Chúa và có quyền có gia đình. Không ai phải bị gạt bỏ, hoặc bị làm cho khốn khổ vì điều đó.”

 

Đức Giáo Hoàng nói thêm: “Điều chúng ta cần phải có là luật dân sự để công nhận đồng tính; để họ được bảo vệ về phương diện pháp lý.”

 

Như vậy, đây là những câu nói đã gây nhiều xôn xao. Nhất là có nhiều báo chí giải thích rằng tòa thánh Roma đã thay đổi lập trường về hôn nhân đồng tính, thậm chí có nhiều tờ báo đưa tin giật gân, với tít đề “Vatican chấp nhận hợp pháp hôn nhân đồng tính.” Thật vậy, những tiêu đề như thế này đã gây hoang mang trong dư luận, nhất là những người Công giáo. Vậy thì chúng ta nên hiểu thế nào về việc này?

 

1.        KHÔNG CÓ GÌ MỚI TRONG LẬP TRƯỜNG CỦA ĐỨC THÁNH CHA.

 

Theo tìm hiểu, chúng ta thấy không có gì mới trong lập trường của Đức Thánh Cha về hôn nhân đồng tính. Để chứng minh điều này, chúng ta cùng đọc lại lời của ngài: “Người đồng tính có quyền là một phần của gia đình. Họ là con cái của Chúa và có quyền có một gia đình. Không ai nên bị vứt bỏ, hoặc bị làm cho khốn khổ vì điều đó.” Đây rõ ràng ngài nhấn mạnh về chiều kích mục vụ mà Giáo Hội cần phải phát huy nhiều hơn. Ngài khuyến khích mọi người, nhất là các bậc cha mẹ và người thân không nên tẩy chay, xua đuổi hoặc xa lánh những đứa con được xác định là người đồng tính.

 

Hơn nữa, nếu chúng ta thường theo dõi tin tức của Giáo Hội, chúng ta sẽ hiểu được rằng, Đức Thánh Cha đã nói nhiều lần về ý tưởng này trước đây, nhất là trong chuyến đi mục vụ từ Ai Cập năm 2017, trên chuyến bay về Roma ngài trả lời ký giả về hôn nhân đồng tính, ngài nói: “tôi là ai mà có quyền lên án họ.” Đây dường như là ý nghĩa mà Đức Thánh Cha đã nói về quyền của mọi người, quyền được trở thành một thành phần trong gia đình, cho dù người đó là ai, họ cần phải được tôn trọng và chào đón trong gia đình và cộng đồng. Họ là con cái Thiên Chúa, được tạo dựng bởi Thiên Chúa và giống với hình ảnh của Ngài, thì chúng ta không có quyền xét đoán hoặc kỳ thị bất kỳ ai.

 

2.        NHỮNG NGUY HIỂM TRONG LẬP TRƯỜNG CỦA ĐỨC THÁNH CHA

 

Khi nói về khái niệm kết hiệp dân sự Đức Thánh Cha phát biểu: “Điều chúng ta cần phải có là luật dân sự để công nhận đồng tính; để họ được bảo vệ về phương diện pháp lý.” Như vậy, nói đến cần luật dân sự là để bảo đảm quyền lại của người đồng tính. Vậy quyền lợi đó là quyền lợi nào?

 

Nếu không có giải thích thêm lập trường này sẽ dễ bị hiểu lầm như thể Đức Thánh Cha đồng ý cho hôn nhân đồng tính, vì nhiều người cho rằng đây là quyền căn bản của con người, cần phải được hợp pháp hóa. Dĩ nhiên, cần phải nhấn mạnh, đây là một giải thích hoàn toàn sai lệch, giải thích này chỉ có lợi cho những ai ủng hộ hôn nhân đồng tính mà thôi.

 

Theo CNA, công bằng mà nói, Đức Thánh Cha không nói gì về chủ đề hôn nhân đồng tính trong đại hội phim. Hơn nữa, trong sứ vụ của ngài, “Đức Thánh Cha Phanxicô đã thường xuyên khẳng định giáo lý của Giáo Hội Công Giáo, rằng hôn nhân là mối quan hệ hợp tác trọn đời giữa một người nam và một người nữ” đúng như Giáo lý Giáo Hội Công Giáo đã dạy.

 

3.        NÓI THÊM VỀ LẬP TRƯỜNG CỦA GIÁO HỘI

 

Nếu lập trường của Đức Giáo Hoàng Phanxicô về hôn nhân đồng tính thường được phóng đại để có những hiểu lầm về lập trường của Giáo hội, thì chúng ta cũng nên trở về với lập trường của hai vị Giáo Hoàng tiền nhiệm là Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI.

 

Năm 2003, trong một văn kiện của Bộ Giáo lý Đức được viết bởi Đức Hồng Y Joseph Ratzinger, sau đó được chấp thuận bởi Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, dạy rằng “sự tôn trọng đối với những người đồng tính luyến ái không thể dẫn đến việc chấp thuận hành vi đồng tính luyến ái hoặc công nhận về mặt pháp lý các kết hiệp đồng tính” (CNA).

 

Như thế, việc tôn trọng, đón nhận và đồng hành với những người đồng tính là một việc làm rất cấp bách, đã có từ lâu trong lời dạy của Giáo Hội. Vì thế Đức Thánh Cha Phanxicô không phát minh gì thêm về một sự kết hợp dân sự là hôn nhân đồng tính, vì đối với đức tin Công Giáo, hôn nhân là một Bí tích, được Thiên Chúa thiết lập giữa “một người nam và một người nữ.” (Bộ giáo luật 1983, điều 1053).

 

Mục đích của hôn nhân là “sinh sản” và “giáo dục con cái” và “chính Chúa Kitô đã nâng giao ước hôn nhân giữ hai người đã được rửa tội lên hàng bí tích” (điều 2333.) Như vậy các kết hiệp dân sự “sẽ che khuất một số giá trị đạo đức cơ bản và làm mất đi giá trị của định chế hôn nhân.” (Vietcatholic)

 

Giáo lý của Giáo Hội Công Giáo còn dạy rằng những người xác định là người đồng tính “phải được đối xử với sự tôn trọng, lòng trắc ẩn và tế nhị. Cần tránh mọi dấu chỉ phân biệt đối xử bất công đối với họ.” (Giáo Luật điều 2357).  Như vậy, việc Đức Thánh Cha Phanxicô đề cập trong chièu kích mục vụ của ngài, và không có gì sai so với giáo lý của giáo hội.

 

Tuy nhiên, theo đánh giá của cá nhân tôi, trong truyền thống của Giáo Hội chúng ta thường hay né tránh đề cập đến những chủ đề nhạy cảm. Ngược lại, trên cương vị Giáo Hoàng, khi Đức Thánh Cha Phanxicô nhận thấy việc quan tâm người đồng tính là một việc làm cấp bách, thì ngài dám công khai bàn thảo, thậm chí đưa ra ý kiến nhằm bảo vệ những bị ky thị trong xã hội, trong đó có  người đông tính. Chính vì thế, ý tưởng của ngài thường được giải thích thái quá hoặc có nhiều sai lệch so với nguyên ý của ngài.

 

Về phía các đấng bản quyền trong Giáo Hội, theo CNA, “một số giám mục bày tỏ rằng các ngài đang chờ đợi sự rõ ràng hơn nữa đối với những bình luận của Đức Giáo Hoàng từ Vatican” Dĩ nhiên, “giáo huấn của Giáo hội về hôn nhân là rõ ràng và không thể sửa đổi, cuộc đối thoại nên được tiếp tục về những cách tốt nhất để tôn trọng phẩm giá của những người trong các mối quan hệ đồng tính để họ không bị phân biệt đối xử một cách bất công.”

 

Vậy, thưa các bạn, là một thành phần của Giáo Hội, chúng ta đang sống trong xã hội có nhiều tranh cãi về đề tài hôn nhân đồng tính. Thiết nghĩ chúng ta cần dành nhiều thời gian hơn để tìm nhiểu thêm và trao đổi với nhau một cách thẳng thán và đầy thiện chí, nhằm giúp chúng ta có một nền tảng luân lý vững chắc và đức tin vững vàng. Vì, trong khi nhiều nhà hoạt động chính trị đang lợi dụng những ngôn từ của Đức Thánh Cha để phục vụ cho lợi ích của họ hay cho đảng phái của họ, thì sự hiểu biết đúng đắn của chúng ta sẽ giúp bảo vệ được giá trị hôn nhân gia đình, nhất là tôn trọng hết mọi người trong gia đình, không phân biệt bất cứ ai.

 

Kính chúc các anh chị và gia đình luôn được bình an và hạnh phúc trong sự quan phòng của Thiên Chúa và Mẹ Maria.

 

Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

 

11.10.20

Làm Ngơ

 


Làm Ngơ

Mt  22, 1-10

Trong bài Tin Mừng của Chúa nhật tuần này Chúa Giêsu tiếp tục dùng dụ ngôn để lý giải với các đầu mục tư tế và kỳ lão trong dân chúng về ý nghĩa Nước trời.

Chúa Giêsu kể rằng Nước trời giống như vua kia tổ chức tiệc cưới cho hoàng tử. Sau khi chuẩn bị xong bữa tiệc, vua sai đầy tớ đi mời khách tới dự. Tuy nhiên người nào cũng ngoảnh mặt làm ngơ, từ chối lời mời của đức vua. Ai nấy đều tìm đủ mọi lý do, người thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán, người khác còn tệ hơn, bắt đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi.

Nghe thế nhà vua liền tức giận và sai lính đi trừng trị những kẻ bất nhân. Kế hoạch của nhà vua có vẻ đã thất bại. Tuy nhiên, vì lòng nhân từ và tính kiên nhẫn, nhà vua tiếp tục sai đầy tớ ra các ngả đường gặp ai thì mời người đó, vì “tiệc cưới đã dọn sẵn sàng.” Phòng tiệc vì thế đã đầy khách, nhưng oái ăm thay, khi có người vào dự tiệc mà không mặc y phục lễ cưới, vì thế nhà vua đã truyền cho đầy tớ “trói tay chân nó lại, ném ra ngoài nơi tối tăm, ở đó có khóc lóc và nghiến răng.”

Bạn thân mến, Thiên Chúa đã dọn sẵn cho nhân loại bữa tiệc vĩnh hằng, đó là Nước thiên đàng nơi đó đầy mọi thứ niềm vui và hạnh phúc, nơi đó chúng ta được hợp cùng với Đức Mẹ, các thiên thần và các thánh để ca tụng Thiên Chúa uy linh. Tuy nhiên, biết bao nhiêu người đã làm ngơ và không đón nhận lời mời gọi của Thiên Chúa.

câu chuyện dụ ngôn mà Chúa kể cho chúng ta hôm nay cũng rất hợp để áp dụng cho người tín hữu thời nay, nhất là cho các bạn trẻ. Bữa tiệc mà chính Chúa Giêsu đã thiết lập và truyền lệnh cho Giáo hội “hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy,” đó là Thánh Lễ Misa là một bữa tiệc rất quan trọng cho mọi tín hữu nên Ngài đã không ngừng mời gọi chúng ta tham dự, tuy nhiên có biết bao nhiêu người luôn tìm cách ngoảnh mặt làm ngơ, từ chối không đi tham dự thánh lễ.

Cuộc sống ngày hôm nay khiến chúng ta có nhiều lý do để từ chối lời mời của Chúa. Con người thời nay chỉ thích làm việc riêng mình thích. Người thì bảo bận công việc họp hành, người thì bảo phải tham gia gặp gỡ bạn bè, kẻ khác lo đi làm tăng ca, học sinh thì bận lịch học thêm, lại có người quan niệm “đạo tại tâm” nên từ chối không đến với nhà thờ và đến với Chúa.

Thực ra, con người ngày nay đang tìm cách biện minh cho tính ích kỷ cá nhân và sống khép kín của mình. Lối sống của con người ngày nay rất thiếu tính cộng đồng, ngay cả người Công giáo, nhiều người lại không muốn cho người khác biết mình là Kitô hữu. Nhưng chúng ta hãy nhớ rằng đức tin và hành động điều rất quan trọng, cả hai phải tồn tại song song. Chính thánh Giacôbê tông đồ đã nói: “đức tin không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2: 17). Vì thế để chứng minh mình là người có đạo, để đón nhận những lợi ích thiêng liêng từ Thiên Chúa, thì chúng ta phải có hành động cụ thể, đó là sự cầu nguyện và tham dự các Bí tích.  

Xin cho mọi người chúng ta luôn sẵn sàng đáp lại lời mời gọi của Chúa, siêng năng tham dự bàn tiệc Thánh Thể bằng tất cả sự yêu mến và biết ơn. Nhất là khi đến với bàn tiệc thánh cần phải biết “mặc áo cưới” đó là tinh thần hân hoan, chăm chú lắng nghe lời dạy của Chúa và thực hành những điều Chúa dạy. Cuộc đời chúng ta sẽ là một ngày lễ, mặc dù hằng ngày chúng ta có biết bao bận rộn và lo âu, nhưng không vì thế mà chúng ta làm ngơ không tham dự thánh lễ quan trọng này cho nên.

Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

12.9.20

THA THỨ: KHÓ NHƯNG RẤT CẦN

 

Tha Thứ: Khó, Nhưng Rất Cần!

Mt 18, 21-35



Tôi muốn bắt đầu bài viết bằng một câu chuyện rất có ý nghĩa, rằng có một vị giáo sư dạy tâm lý rất nổi tiếng, ông lại rất có tài giảng thuyết nên được nhiều trường đại học mời giảng dạy. Một hôm, vị giáo sư giảng về chủ đề: “Tập Biết Tha Thứ Để Sống Hòa Hợp Với Anh Em”. Buổi giảng giảng hôm đó có hàng trăm sinh viên đến dự, ai nấy đều tán thưởng phong cách và nội dung giảng dạy của giáo sư. Vừa xong buổi giảng thuyết buổi sáng, giáo sư lại phải vội vã đến thuyết trình tại một trường đại học khác. Khi giáo sư vừa ra khỏi cổng trường, thì gặp một chiếc taxi từ xa phóng tới. May thay giáo sư thắng xe kịp thời, không thì đã xảy ra tai nạn khó lường.

Rõ ràng tài xế taxi có lỗi, anh đã không cẩn thận, đột ngột phóng vào xe của giáo sư, hơn nữa  giữa đường còn có đông người qua lại. Nhưng thay vì nhận lỗi, anh tài xế này lại lớn tiếng quát mắng vị giáo sư: “Này, ông bị đui hay sao mà lái xe bất cẩn như thế?” Nghe lời láo xược thốt ra từ miệng anh tài xế, vị giáo sư kia hết sức tức giận. Ông mở cửa sổ xe, quát lớn tiếng hơn: “Chính anh mới là kẻ đui khi lái xe bạt mạng như vậy trên đường đông người”. Tài xế taxi lập tức xuống xe, thách thức: “Ông có ngon thì ra đây nói chuyện với tôi!” Vị giáo sư kia cũng không vừa, còn muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Ra thì ra chứ ta sợ gì anh”.

Nhưng khi vừa ra khỏi xe, giáo sư chợt nhìn thấy một nhóm sinh viên đang từ sân trường bước ra, họ muốn tiến lại gần hiện trường xem chuyện gì đang xẩy ra. Vị giáo sư nhìn thấy sinh viên của mình lập tức nghĩ tới đề tài mình vừa mới thuyết trình “tập biết tha thứ để sống hòa hợp với anh em” xong, nên thay vì tiếp tục tranh cãi hơn thua với gã tài xế kia, ông lấy hết can đảm, tiến đến gần bắt tay anh ta và nhẹ nhàng nói: “Đúng là tôi có lỗi. Anh cho tôi xin lỗi nhé”.

Anh tài xế rất kinh ngạc với thái độ hết sức hài hòa của vị giáo sư, nên thay vì đang trong tư thế sẵn sàng đối phó với đối thủ, anh cũng lập tức hạ giọng, sẵn sàng đưa tay ra, nắm lấy tay vị giáo sư và nói: “Thật sự, cháu cũng có lỗi trong tình huống này. Cháu đã bất cẩn khi lái xe quá nhanh, xuýt gây tai nạn cho bác. Cho cháu xin lỗi nhé”. Sau cái bắt tay xin lỗi làm hòa, cả hai lại vui vẻ lên xe, tiếp tục hoàn thành công việc của mình ngày hôm đó.

Câu chuyện này giúp ta rút ra được nhiều bài học bổ ích, thứ nhất, đã là con người ai cũng có thể mắc lỗi, nên chúng ta cần sẵn sàng tha thứ lỗi lầm cho người khác, để họ cũng bỏ qua những lỗi phạm của chúng ta. Thứ hai, tha lỗi cho người khác là một việc làm rất có lợi ích cho đôi bên, giúp chúng ta sống hòa hợp với anh chị em mình hơn. Và, tha thứ là một việc làm rất khó, nhưng nếu chúng ta sẵn sàng thì sẽ làm được, hay nếu chúng ta dựa vào ơn Chúa, chúng ta sẽ thực hiện được cách dễ dàng hơn. Vì Thiên Chúa là mẫu gương cao quý về sự tha thứ, Ngài là Cha giàu lòng nhân ái, luôn thứ tha mọi lỗi lầm mà con người chúng ta thường vấp phạm. Ngài cũng mời gọi chúng ta “ngươi hãy tha thứ cho kẻ làm hại ngươi, thì khi ngươi cầu nguyện, ngươi sẽ được tha” (Hc 28, 2).

Là Con Người Ai Cũng Có Lỗi

Câu chuyện của vị giáo sư và anh tài xế không chỉ giúp chúng ta hiểu được đã là con người thì ai cũng có nhiều sai sót, hay tức giận và dễ nổi cơn thịnh nộ, thậm chí chúng ta còn thấy được những thiếu sót và giận dữ đó có lúc khiến cho chúng ta đi đến những hành động hết sức sai lầm và nguy hiểm. Quả thật, trong tương quan với tha nhân và với Chúa, chúng ta có rất nhiều thiếu sót và dễ giận hờn, nhưng sách Huấn ca nhắc nhở rằng “thịnh nộ và giận dữ, cả hai đều đáng ghê tởm, người có tội thì mắc cả hai” (Hc 27, 33). Vì vậy, trong những cơn thịnh nộ, giận dự, thiếu sót và lỗi lầm đó, chúng ta cần học thứ tha hơn là ghen ghét và hận thù. Hơn nữa, ta cần biết sống khiêm tốn và tập nói lời “xin lỗi” mỗi lúc ta làm phiền lòng anh chị em mình.

Thiếu sót thì muôn vàn và lỗi lầm thì ngày nào chúng ta cũng đều mắc phạm. Vì thế, ngoài vấn đề ý thức sự yếu đuối của mình, ta cũng cần mong anh chị em ta tha thứ và bỏ qua cho. Hơn nữa, tha thứ ở đây không phải chỉ tha một lần, hai lần, ba lần hay bảy lần như suy nghĩ của thánh Phêrô, mà chúng ta cần được tha thứ đến “bảy mươi lần bảy” (Mt 18, 22) như mong muốn của Chúa Giêsu. Nghĩa là chúng ta cần được tha mãi, cũng như cần tha thứ cho anh em mình không bao giờ có giới hạn.

Ích Lợi Của Việc Tha Thứ

Trở lại với câu chuyện ban đầu, lời nhận lỗi đã có khả năng giải quyết mâu thuẫn và phân tranh giữa vị giáo sư và anh chàng tài xế. Chỉ cần một lời xin lỗi chân thành mà thôi mà họ đã biến họa thành phúc, biến đấm đá thành một cái bắt tay thật chặt. Thế thì tại sao ta lại không sẵn sàng nhận lỗi để mọi mâu thuẩn được giải quyết êm thỏa, tránh phiền hà, tốn sức khỏetốn thời gian để tranh cãi hoặc tốn tiền cho việc thuê luật sư theo đuổi những vụ kiện tụng trong tòa án?

vẻ như ngày hôm nay chúng ta đang sống trong một môi trường đầyô nhiễm, sặc mùi hận thù và ghen ghét. Thế giới không ngày nào hết chiến tranh, quốc gia và dân tộc không bao giờ hết những căng thẳng hận thù. Khu phố, làng xã, xóm giềng và ngay cả trong gia đình không bao giờ ngớt cãi vã và đánh đập lẫn nhau. Con trai con gái bất đồng với cha mẹ, mẹ chồng với nàng dâu, ngay cả anh chị em ruột thịt trong gia đình cũng chẳng bao giờ hết lời cãi cọ, thậm chí từ mặt nhau. NhưngKitô hữu, làm sao chúng ta có thể sống với nhau mà không biết tha thứ cho nhau được? Sách Huấn ca còn đặt câu hỏi cho chúng ta “người này tích lòng giận giữ người kia, mà dám cầu xin Thiên Chúa được sao” (Hc 28, 2)?  

Quả thực, điều khó khăn khiến ta không dám nhận mình sai và không muốn nói ra lời xin lỗi, đó là sự tự ái, đó là sự ích kỷ, hoặc do tính kiêu căng và tự mãn của mình. Nhưng khi ta can đảm nhận lỗi, là lúc ta vượt thắng được “cái tôi” cá nhân rồi. Làm sao để xin lỗi ư? Chúng ta có thể dùng nhiều phương cách, hoặc là nói trực tiếp với người anh em, hoặc là dùng cách viết thư, nhắn tin, hay nhờ một ai đó truyền đạt lời xin lỗi và tha thứ của mình. Chỉ cần chúng ta sẵn sàng và chân thành nói lời xin lỗi, chúng ta sẽ làm được. Khi nói ra được lời xin lỗi, khi ta sẵn sàng tha thứ cho ai, tâm hồn ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn, hơn nữa chúng ta sẽ thiết lập lại mối tương quan mật thiết với chính anh em mình.

Thiên Chúa đã tha thứ cho chúng ta trước.

Cho dù cuộc đời của chúng ta có gặp bao nhiêu bất hòa với anh em, hay chúng ta chứng kiến bao nhiêu hận thù giữa người này với người kia, nhưng chúng ta luôn nhớ mình được Chúa mời gọi sống yêu thương và tha thứ cho nhau. Vì yêu thương nhau là dấu chỉ mà người khác sẽ nhận ra chúng ta là môn đệ của Chúa (xem Ga 13, 35). Dẫu biết rằng để thực hiện được lời Chúa mời gọi thì rất khó, nhưng chúng ta đã có Chúa là mẫu gương luôn khoan dung tha thứ thì chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện được. Dụ ngôn trong Tin Mừng ngày hôm nay đã giới thiệu về hình ảnh một Thiên Chúa luôn hết mực tha thứ và yêu thương chúng ta.

Thánh Matthêu kể lại: “Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. Trước hết, người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lơn rằng: Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và tôi sẽ trả cho ngài tất cả. Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha nợ cho y. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: Trả nợ cho tao (Mt 18, 23-27).

Người đời thì cứ phải “mắt đền mắt, răng đền răng” hay phải “ăn miếng trả miếng” mới thỏa lòng hả dạ, còn Thiên Chúa, Người là Cha nhân từ, luôn tỏ lòng xót thươngsẵn sàng tha thứ mọi tội lỗi cho ta, muốn chúng ta luôn biết tha thứ lỗi lầm cho nhau. Tha thứ là điều cần thiết và có thể thực hiện được khi ta biết cầu xin Chúa giúp. Quả thực, sự xúc phạm của người khác chẳng đáng là bao so với tội lỗi ta đã xúc phạm đến Thiên Chúa và đến anh em. Xin cho mọi người chúng ta biết ý thức lời dạy của Chúa, rằng “oán hờn và giận dữ cả hai đều là ghê tởm, điều quan trọng nhất, đặc biệt, hãy chấm dứt hận thù, và hãy nhớ đến giao ước của Đấng Tối Cao, và hãy bỏ qua lầm lỗi của kẻ khác” (Hc 28, 9).

Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

Sứ Vụ Truyền Giáo: Lời Cam Kết Của Thành Viên Phong Trào Cursillo

  Sứ Vụ Truyền Giáo: Lời Cam Kết Của Thành Viên Phong Trào Cu rsillo   1.       Dẫn nhập Buổi chiều ngày cuối cùng khóa “khóa ba ngà...