30.3.20

COVID-19 VÀ TÌNH YÊU CỦA MUỐI


COVID-19 VÀ CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA MUỐI




Khi tình hình đại dịch Covid-19 trở nên nghiêm trọng, khi tin tức nước Mỹ là nước đứng đầu về con số ca nhiễm bệnh truyền đi khắp nơi, tôi bắt đầu nhận được nhiều tin nhắn và điện thoại thăm hỏi và quan tâm cùng với sự cầu nguyện từ người thân và bạn bè. Tôi báo tin cho mọi người rằng, tạ ơn Chúa, tôi đang sống trong một nơi rất an toàn tại cộng đoàn dòng Ngôi Lời thuộc thủ đô nước Mỹ Washington DC. Đây là nơi có ít người nhiễm bệnh so với New York và các bang khác. Tuy nhiên, để bảo đảm sự an toàn, đã hơn hai tuần nay chúng tôi dừng mọi sinh hoạt bên ngoài, tất cả đều diễn ra trong cộng đoàn, việc học đã bắt đầu bằng trực tuyến.

Nghe vậy ai nấy đều cảm thấy yên tâm, tuy nhiên nhiều người cũng nhắc tôi phải cẩn thận, đặc biệt có nhiều người bảo tôi phải ngậm nước muối hằng ngày vì nước muối có khả năng diệt virus corona. Tôi không phải là nhà khoa học, cũng không phải là bác sĩ để đưa ra lời phán đoán, mà  chỉ nghe theo và thực hiện việc súc miệng bằng nước muối hằng ngày, trước hết để cám ơn những ai đã dành sự quan tâm cho tôi, và cũng để bảo vệ sức khỏe của mình.

Nhân chuyện súc miệng nước muối, tôi nhớ một câu chuyện cổ tích tôi nghe từ lúc còn nhỏ. Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một vị vua sinh được ba nàng công chúa xinh đẹp. Thật chẳng may, hoàng hậu lâm trọng bệnh và qua đời khi ba nàng công chúa ấy còn rất nhỏ. Tuy hoàng hậu mất sớm, nhà vua vẫn không lấy hoàng hậu khác, mà ở vậy một mình nuôi dạy ba cô con gái lớn khôn bằng tất cả tình yêu thương của mình.

Một hôm, khi các cô công chúa xinh đẹp đã lớn, vị vua kia cho gọi họ đến để hỏi xem tình yêu họ dành cho vua như thế nào, vua hỏi: “Các công chúa xinh đẹp của cha, các con hãy nói cho cha biết các con yêu cha như thế nào?”

Cô gái thứ nhất đến thưa với vua cha bằng một giọng nói hết sức ngọt ngào: “Thưa cha, tình yêu con dành cho cha ngọt như mật ong ạ.” Vua cha rất vui, hiền bảo cô công chúa: “Con thật có phúc, vì đã dành cho cha thứ tình yêu ngọt ngào như mật ong vậy. Cha sẽ cầu xin Chúa trời chúc phúc cho con.” công chúa thứ hai đến, cũng với giọng nói dịu dàng thưa với vua cha: “Tình yêu của con dành cho cha ngọt như vị đường vậy.” Đức vua cũng vui vẻ khen con gái khôn ngoan và chúc lành cho cô.

Rồi đến lượt cô con út, cô hơi bối rối, vì tất cả những lời đường mật các chị đã nói hết cho vua cha. Nhưng từ xưa tới nay tình thương của cô dành cho vua cha vẫn rất chân thật, và mặc dầu hơi e thẹn nhưng cô cũng can đảm tiến lên thưa với vua cha: “Dạ, tình yêu của con dành cho cha như vị mặn của muối trong thức ăn ạ.” Nghe vậy, hai chị của cô phá lên cười; còn vua cha thì nổi giận và quát: “Tại sao con lại không nói được lời ngọt ngào như hai chị của con? Bao nhiêu năm cha dành tình thương cho con, giờ này con dám đối xử với cha như thế? Hãy đi sa ra khỏi ta với thứ muối của con.”

Khi công chúa nhỏ thấy vua cha tức giận vì lời nói không ngọt ngào nhưng chân thật của mình, một lần nữa cô cũng lấy hết can đảm để xin lỗi vua cha: “Hãy tha thứ cho con, con không cố ý mang lại nỗi buồn cho cha. Xin cha hiểu tình yêu của con dành cho cha cũng giống như các chị” Nghe vậy, nhà vua càng tức giận, quát mắng: “Sao con dám so sánh tình yêu của con với các chị được?” Rồi ông đuổi cô ra khỏi hoàng cung.

Bị đuổi ra khỏi cung điện, công chúa út hết sức buồn bã, cô chỉ kịp lấy vài thứ cần thiết cho mình rồi lủi thủi ra đi. Công chúa đi xa thật xa, tới một nơi mà cô không hề biết đấy là chỗ nào. Qua một vương quốc khác, cô mệt nhoài và đói lả, ngồi nghỉ ở cổng một cung điện rồi cô ngủ thiếp đi. May thay, người giúp việc trong cung điện phát hiện, thấy cô tiều tụy, liền dẫn vào phía trong nhà bếp để chăm sóc và nhận làm người giúp việc cho bà.

Từ ngày vào hoàng cung, cô bắt đầu học nhào bột, làm thức ăn và làm việc với mọi người rất vui vẻ. Vì vậy cô được mọi người trong cung điện yêu quý, đến nỗi chẳng ai chê trách công chúa một điều gì. Tiếng lành đồn xa, sự chăm chỉ của nàng đã truyền đến tai của hoàng hậu, rồi hoàng hậu chọn cô làm người hầu cho mình. Chính nhờ vậy mà cô có dịp gặp hoàng tử trong cung, nhất là chăm sóc cho chàng khi chàng bị thương sau một trận chiến nọ. Hoàng tử bắt đầu yêu mến cô và trình với vua cha và hoàng hậu rằng chàng muốn cưới cô làm vợ.

Sau khi cân nhắc cẩn thận, nhà vua và hoàng hậu đồng ý để hoàng tử kết hôn với công chúa nhỏ. Hôn lễ của họ được tổ chức rất linh đình, khách mời đến cả những nước lân cận, trong đó có vị vua cha của công chúa.

Trong tiệc cưới, khách mời được thưởng thức mọi thứ thức ăn ngon và khoái khẩu. Ai nấy đều vui mừng, nhưng vị vua cha của công chúa khi ăn các món ăn mà công chúa chuẩn bị riêng cho ông, thì vua đùng đùng nổi giận, ông quát: “Sao món gì cũng nhạt như thế?” Lúc này công chúa nhỏ tiến lại gần nhà vua và dịu dàng thưa: “Thưa đức vua, vì các món ăn của ngài chỉ được gia vị bằng vị ngọt của mật ong và của đường, rất tiếc chúng thiếu đi vị mặn của muối mà ngài đã không ưa thích và từ chối ạ.”

Nghe vậy, nhà vua liền nhận ra tân nương ngày hôm đó chính là con gái út của mình. Ông cũng nhận ra rằng, vì giận giữ mà ông đã đánh mất đứa con gái xinh đẹp và thật thà của mình. Ông tự trách mình và mong được cô con gái tha thứ.

Bạn thân mến, câu chuyện trên đây giúp ta học được một bài học rất sâu sắc, đó là cuộc đời của ta thường bị lôi cuốn và hấp dẫn bởi những thứ nghe rất hấp dẫn nhưng thật chóng qua như tiền bạc, bằng cấp, danh vọng, tương quan xã hội, mà quên đi một thứ rất cần thiết đó là sức khỏe của ta. Qua đại dịch covid-19 này, ta chứng kiến có hàng trăm ngàn người nhiễm bệnh và hằng chục ngàn người bị cướp đi tính mạng, ta mới phát hiện ra sức khỏe là một phần rất quan trọng mà xưa nay ta thường lãng quên. Mạng sống của ta là món quà Thiên Chúa ban cho, ta cần biết tạ ơn Ngài, trân quý và bảo vệ món quà này nhiều hơn. Nhiều tiền, danh vọng cao sang, hay bạn bè đông đúc mà đánh mất sức khỏe thì những thứ đó chẳng có nghĩa gì. Mất đi sức khỏe là ta mất đi tất cả, hay khi có sức khỏe là ta làm nên tất cả.

Câu chuyện này cũng giúp ta hiểu được tầm quan trọng của món quà thiêng liêng mà Chúa ban cho nhiều người chúng ta, đó là ĐỨC TIN. Khi đứng trước tình hình đại dịch Covid-19, chắc chắn ai trong chúng ta cũng cảm thấy hoang mang và lo sợ. Riêng cá nhân tôi, tôi cũng đã trải qua những giây phút lo sợ như vậy, nhất là đã hai tháng nay tôi xem tin tức về dịch bệnh từ Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc và thế giới.

Tôi luôn cầu nguyện cho bệnh dịch nhanh chấm dứt. Nhưng rồi dịch bệnh đã đến ngay trên nước Hoa Kỳ, thậm chí chỉ trong mấy ngày này nó lan truyền khắp mọi tiểu bang. Tôi cảm thấy sự nguy hiểm đã đến rất gần. Như lời của Đức Thánh Cha Phanxicô trong bài giảng của giờ cầu nguyện và ban phép lành Urbi et Orbi hôm 27 tháng 3, rằng: “Những bóng đen dầy đặc phủ trên các quảng trường, các đường phố và thành thị của chúng ta; chúng chiếm hữu cuộc sống chúng ta, làm đầy mọi sự bằng một sự im lặng gây choáng váng và một sự trống rỗng thê lương, làm tê liệt mọi sự khi nó đi qua.” (Vatican News 27/3/20) Vâng, chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, tất cả đều mong manh và mất hướng, (Vatican News 27/3/20)  chúng ta đang đối diện với sự lo sợ bị lây nhiễm căn bệnh Covid-19, thậm chí ta đang đối diện với cái chết chứ không phải ai khác. Bệnh dịch và cái chết đang đến rất gần.

Thật vậy, “Tình Yêu Của Muối” trong chuyện cổ tích được ví như đức tin của ta. Đức tin đóng vai trò rất quan trọng trong đời sống của ta. Như vị vua kia, vì thích nghe những lời đường mật giả tạo mà quên lời nói không mấy dễ nghe nhưng rất chân thành của cô công chúa nhỏ, nhiều lúc ta cung thích chọn lựa những sinh hoạt vui chơi, những cuộc hội tụ bạn bè để ăn uống, hò hét và giải trí mà bỏ quên hoặc từ chối tham dự thánh lễ hay các giờ kinh nguyện. Nhưng trong những lúc gian truân thế này, ta mới cảm nghiệm được vai trò của đức tin, nó giúp ta vượt qua nỗi sợ hãi và cảm giác hoang mang. Những giờ kinh nguyện, những bài thánh ca, đã giúp ta có được sự bình an và nhất là có được những giấc ngủ ngon mà nhiều người không có đức tin không được tận hưởng.

Bởi thế, tôi xin mượn lời Đức Thánh Cha Phanxicô để tiếp tục mời gọi mọi người: “Hãy phó thác cho Chúa những lo sợ của chúng ta để Ngài chiến thắng chúng. Vì sức mạnh của Thiên Chúa là: tất cả những gì xảy ra cho chúng ta, cả những điều bất hạnh, đều mưu ích cho chúng ta. Chúa đưa sự thanh thản vào trong những bão tố của chúng ta, vì với Thiên Chúa, sự sống sẽ không bao giờ chết.” (Vatican News 27/3/20)

Washington DC, ngày 29/3/2020
Lm Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

21.3.20

ĐỜI KHÔNG THỂ CỨ BẠC NHƯ VÔI



ĐỜI KHÔNG THỂ CỨ BẠC NHƯ VÔI

Nhiều người phàn nàn: “sao số mình thật là xui xẻo.” Người khác lại nói: “Sao mình cứ phải chịu đựng nhiều đau khổ thế?” Thậm chí có người mất lòng tin vào chính mình khi nói: “đời đúng là bạc như vôi, làm cái gì cũng thấy vất vả và chẳng thấy thành công.”

Không, tôi không nghĩ như vậy! Đời không thể bao giờ cũng bạc như vôi. Cuộc đời không thể bao giờ cũng gặp xui xẻo mà sẽ có những ngày gặp may. Người đời thường nói: “sông có khúc, người có lúc” mà. Chính vì thế mà, cuộc đời có vất vả, hay xui xẻo thế nào đi chăng nữa cũng có ngày nó sẽ qua đi, điều quan trọng là mình học được điều gì khi cuộc đời gặp phong ba.

Cách đây mấy năm, nhân có Đại Hội Giới Trẻ Công Giáo Thế Giới tại Ba Lan, có mấy bạn trẻ từ Việt Nam đăng ký đi làm tình nguyện viên cho Đại Hội. Theo yêu cầu của Ban tổ chức, trước đại hội, các tình nguyện viên phải có mặt nơi tổ chức trước mấy ngày để tham gia chương trình tập huấn. Thật không may cho một bạn trong nhóm; trong thời gian tập huấn, một hôm bạn ấy cảm thấy đau nơi gót chân, rồi đi khám bác sĩ, chụp X-ray mới phát hiện xương gót chân bị nứt. Bạn đó cảm thấy rất buồn, vì khi các bạn tình nguyện viên khác đi phục vụ, họ được gặp nhiều bạn trẻ đến từ khắp Năm Châu, đặc biệt là được chính mắt thấy Đức Thánh Cha, còn bạn ấy phải ngồi ở nhà trọ xem tivi.

Thế nhưng, ngày cuối cùng của Đại Hội, Đức thánh cha gặp gỡ các bạn tình nguyện viên ở một nhà thi đấu thể thao để cám ơn những hy sinh và đóng góp lớn lao của họ. Buổi chiều hôm đó, mấy bạn trong nhóm cũng dẫn bạn ấy đi tham dự. Thật kỳ diệu, hôm đó hàng chục ngàn tình nguyện viên trong nhà thi đấu, nhưng Ban tổ chức thấy bạn ấy ngồi xe lăn nên sắp xếp cho bạn lên phía trước để gặp Đức Thánh Cha. Thoạt đầu bị nứt gót chân bạn ấy cảm thấy thật xui xẻo và hết sức đau khổ, nhưng không ngờ, khi được bắt tay Đức Thánh Cha và được ngài chúc lành thì bạn ấy cảm thấy thật là hạnh phúc.

Một ví dụ nữa đó là câu chuyện của ông Đavít. Khi Thiên Chúa sai tiên tri Samuel đến nhà ông Isai thân phụ của Đavít để chọn một người con của ông làm vua. Kinh Thánh kể rằng, khi Samuel đến nơi, ông Isai dẫn các anh của Đavít, những anh chàng to cao đẹp trai ra giới thiệu, nhưng những người này không phải là người Chúa chọn.

Tuy Kinh Thánh không nói thêm về cảm xúc của ông Đavít, nhưng ta cũng dễ hiểu, rằng hôm đó ông rất buồn, vì cả nhà của ông ai nấy đều có mặt ở nhà để đón tiên tri Samuel. Nhất là với các anh của Đavít, ai cũng mong mình được chọn để làm vua; còn Đavít, ông lủi thủi ngoài đồng một mình với đoàn động vật. Nhưng thật may thay, vì Thiên Chúa không chọn những ai diện mạo cao to, trai tráng, mà Ngài chọn những ai đơn sơ và có lòng kính sợ Thiên Chúa. Kinh Thánh có kể rằng, tiên tri Samuel sau đó cho gọi Đavít về và lấy bình dầu ra, xức lên đầu ông trước mặt anh em, và Thánh Thần ngự trong Đavít từ ngày đó trở đi. (x.1Sm 16:1-13)

Bạn thân mến, những câu chuyện trên giúp chúng ta dám khẳng định rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng bạc như vôi. Ngược lại đời người có lúc trầm lúc bổng, đời người có lúc gặp éo le, nhưng có lúc cũng tràn đầy hạnh phúc. Dĩ nhiên, để vượt qua những rủi ro, bất hạnh và tìm được niềm hạnh phúc thì ta phải chuẩn bị cho mình những thái độ sau đây:

BÌNH TĨNH

Khi ta gặp khó khăn hoặc đau khổ, ta thường nghe người khác khuyên: “đừng buồn” hay “đừng phàn nàn làm chi”. Tuy nhiên, tôi không thích khuyên người khác như vậy, vì tôi cho rằng, lo lắng, đau buồn, thất vọng, thậm chí phàn nàn là phản ứng rất tự nhiên của ta. Đã là con người, khi gặp chuyện buồn thì ai cũng có “quyền” phản ứng hơi tiêu cực như thế, thậm chí nếu ta muốn khóc thì cứ để cho nước mắt nó rơi. Tôi tin rằng, khóc sẽ giúp ta cảm thấy dễ chịu hơn, thoải mái hơn. Nhưng có buồn, có khóc thì ta nên tập cho mình một tính đức tính bình tĩnh để ta hiểu được tại sao những điều không may đó lại xảy ra cho mình và ta biết làm gì để đối diện với nó.

KIÊN NHẪN

Có thể khi ta lo lắng, ta buồn hay ta khóc, là vì ta thấy những nghịch cảnh đó đến quá bất ngờ. Thậm chí khi ta thấy bất công, hay ta cảm thấy nó ngoài sức chịu đựng của ta, là vì ta chưa tìm ra được phương cách giải quyết tốt nhất cho vấn đề. Nhưng điều quan trọng là chúng ta cần tập cho mình tính kiên nhẫn và chịu đựng. Khi ta biết chịu đựng, ta sẽ nghiệm được một bài học quý báu rằng, nghịch cảnh của cuộc đời là cơ hội để thanh luyện tính khí và sự trưởng thành của ta. Câu chuyện anh chàng người mù trong Tin Mừng Thánh Gioan chương 9 là một một ví dụ điển hình. Trước khi anh được Chúa chữa lành đôi con mắt để anh được thấy và đi lại, thì mọi người bắt đầu nghi ngờ anh, họ tò mò soi mói anh, nhưng anh đã kiên nhẫn vượt qua những khó khăn và thách đố đó để tuyên bố rằng: “Chính tôi là người mù ăn xin tại cổng thành.” (Ga 9, 9) Quả thật, thử thách càng lớn thì đức ta càng trở nên vững mạnh.

LẠC QUAN

Lạc quan hay hy vọng là thái độ rất cần thiết khi ta gặp khó khăn. Một thực tế đáng chú ý đến, đó là khi gặp khó khăn, ta thường mất niềm tin, hoặc dễ đổ lỗi cho người này người kia. Nhưng ngay đến môn đệ của Chúa cũng vậy, khi thấy người mù ngồi ăn xin nơi vỉa hè, họ còn hỏi Chúa: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội, anh này hay cha mẹ của anh ta, khiến anh mù từ khi mới sinh?” (Ga 9, 2) Chúa mới trả lời: “Không phải tại anh, mà cũng phải tại cha mẹ anh đã phạm tội, nhưng đây là lúc để công việc của Thiên Chúa được tỏ ra nơi anh.” (Ga 9, 3)

Có được tinh thần lạc quan, thì khi cuộc đời gặp lúc phong ba, ta không trách người hay trách mình, cũng không trách Chúa, nhưng là lúc ta học được cách trông cậy vào Chúa, là lúc ta làm sáng Danh Ngài. Quả thực Chúa không bao giờ bỏ ta bơ vơ, nhưng Ngài luôn ban ơn dồi dào cho ta để ta vượt qua những khó khăn và thử thách của cuộc đời. Trở lại câu chuyện của anh người mù, khi người Pharisiêu đuổi anh ra ngoài, thì Chúa xuất hiện để trấn an tinh thần cho anh, Ngài hỏi anh: “Anh có tin tôi không?” (Ga 9, 37). Trước mặt mọi người, anh không hề sợ hãi mà dõng dặc tuyên bố: “Thưa ngài tôi tin.” Rồi anh sấp mình xướng trước mặt Người. (Ga 9, 38)

Bạn thân mến, những tuần lễ gần đây, chúng ta đang sống trong lo âu và hốt hoảng về đại dịch Covid-19. Chúng ta đang lo lắng cho sức khỏe của chúng ta, cho gia đình và bạn bè của chúng ta, mong sao cho mọi người thoát cơn dịch bệnh. Thật vậy, đau khổ, bệnh tật hay nghịch cảnh cuộc đời, ít hay nhiều làm cho ta lo lắng và đau buồn, nhưng khi có được sự bình tĩnh, kiên nhẫn và lạc quan, thì sẽ giúp ta vượt qua, thậm chí còn học được cách trưởng thành và đặt niềm tin vào tương lai của mình. Hơn nữa, hãy trông cậy vào Chúa thì Ngài sẽ giúp đỡ ta, Ngài sẽ thay đổi cuộc đời của ta.  Và như thế, dịch bệnh sẽ qua đi và cuộc đời của ta không phải lúc nào cũng bạc như vôi, nhưng có lúc sẽ sáng chói như mặt trời.

Xin Thiên Chúa chúc lành và ban nhiều niềm tin cũng như sự bằng an cho chúng ta.

Lm. Antôn Phạm Trọng Quang, SVD

Bài đăng trên trang NGƯỜI NỮ TỲ KỂ CHUYỆN
https://www.facebook.com/acinuty/

Sứ Vụ Truyền Giáo: Lời Cam Kết Của Thành Viên Phong Trào Cursillo

  Sứ Vụ Truyền Giáo: Lời Cam Kết Của Thành Viên Phong Trào Cu rsillo   1.       Dẫn nhập Buổi chiều ngày cuối cùng khóa “khóa ba ngà...