BIẾT
ƠN MỘT TÔMA ĐẦY CÁ TÍNH
Ga
20, 19-31
Thánh
Tôma được dán cho cái mác là “người kém tin”. Khi Chúa
hiện ra, ban bình an và tỏ
cho họ biết Ngài đã sống lại, tất cả các tông đồ đều có mặt, còn ông Tôma
không hiện diện nơi trong ngôi
nhà được đóng kín. Do vậy, khi ông trở về, đồng bạn thuật lại sự kiện Chúa đã hiện ra với họ cho ông nghe, thì
ông không tin, thậm chí còn gay gắt tuyên bố: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở
tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh
sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).
Do thái độ cứng rắn của thánh Tôma, khi Chúa
hiện ra cho các ông một lần nữa, lần này Thánh Tôma có mặt ở đó, Ngài mới
khiển trách ông là kẻ kém tin.
Nếu theo tường thuật của Tin Mừng, thì không
ai chối cãi, Tôma là kẻ kém tin. Nhưng nếu nhìn vấn đề với thái độ thiện cảm hơn, hay nếu ta tìm hiểu nhiều hơn về thái đọ và cảm
xúc của thánh Tôma xuất hiện trong các đoạn Tin Mừng khác, thì
ta thấy ngài nói như vậy vì là ngài quá yêu mến Chúa và ước mong được gặp thấy Ngài. Ngài nói
lời gay gắt với anh em mình chắc chắn vì ngài cảm
thấy tiếc nuối
cho cái
số xui xẻo không may của mình. Có thể
thánh Tôma suy nghĩ rằng, tại sao Chúa không cho mình thấy dung mạo
của Ngài cách trực
tiếp mà lại phải nhờ lời tường thuật
của các anh em? Làm sao các anh em được
may mắn hơn mình? Bao nhiêu câu hỏi xảy ra trong đầu của ngài khi nghe anh em nói một tin “động trời”
là Thầy mình đã phục sinh.
Phải chăng ngài đang
“ghen tỵ” với các anh em khác?
Điều
này cũng dễ hiểu, chẳng hạn khi chúng ta ngưỡng mộ một nhân vật nổi tiếng nào đó, hay khi
chúng ta muốn gặp một ai mà lâu nay ta thường mong muốn, bỗng nhiên
có người nói nhân vật này vừa ở đây, mới rời khỏi nơi này trong chốc lát. Nếu lúc chúng ta không có
mặt ở đó thì làm sao
chúng ta dám tin. Một ví dụ khác, chẳng hạn nếu có ai đó nói rằng hôm qua Đức Giáo Hoàng Phanxicô vừa thăm Việt Nam, họ được gặp và bắt tay với ngài.
Làm sao chúng ta tin được tin này, vì Đức
Giáo Hoàng thăm Việt Nam lúc này là
chuyện khó có thể. Đối với Tôma, việc Chúa hiện ra cho các
ông lại càng khó tin hơn, vì Chúa đã báo trước Ngài sẽ Phục sinh và sống lại
nhưng sống lại như thế nào từ trước
tới nay các ông chưa hề hay biết, hơn nữa nếu Ngài sống lại thì tại sao Ngài không ở lại với các môn đệ lâu hơn mà chỉ hiện ra trong
chớp nhoáng?
Nếu
lúc đó thánh Tôma tin thì ngài cũng có quyền nghĩ rằng tại sao Thầy mình lại đối xử với mình không công bằng như thế? Tại sao lại không để cho ngài được thấy như các tông đồ khác? Thánh Tôma có quyền suy nghĩ như thế, vì ngài là người rất trung thành và có lòng yêu mến Thầy mình. Kinh thánh có đoạn viết, khi Đức Giêsu muốn vào miền
Giuda để chữa cho ông Lazaro sống lại, các tông đồ biết nếu Chúa vào nơi đó sẽ gặp nhiều nguy hiểm, họ biết người Do thái đang tìm cách hại Chúa, họ biết nếu Chúa đi vào đó khác gì tự nộp
mạng cho kẻ thù. Vì thế ai nấy đều
ngăn cản không muốn Chúa đi vào, trong khi đó, với lòng trung thành và sự dũng cảm, thánh
Tôma quả quyết:
“Nào chúng ta cũng vào thành để chịu chết với Thầy” (Ga 11: 16).
Có thể nói, Tôma là một người rất có
cá tính, nên trả lời thẳng thắn
với các anh em, “nếu
tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và
không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25). Lời
này quả thực một lời thề tốt hay như một thách thức đối với Thầy
mình. Tuy nhiên, Chúa biết rõ tâm can
của
Tôma, Chúa biết rõ ngài là người có lòng ao ước được tận mắt thấy Chúa Phục
sinh, nên sau đó tám ngày, khi có mặt đầy đủ các tông đồ thì Chúa hiện ra với họ.
Quả thật, khi thấy Chúa, khi Chúa đưa tay, chân và cạnh sườn cho Tôma thấy thì ngài đã thốt lên: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên
Chúa của con” (Ga 20,
28). Một tình huống “rất Tôma”, nếu trước đây ngài “cứng tin” chừng nào thì bây giờ ngài tỏ ra mạnh mẽ và tôn phục Thầy mình hơn ai hết. Đúng
là một người dám sống dám chết, dám nói dám làm, dám hận dám yêu.
Nói cách công bằng, nếu cho rằng, trong lần thứ hai khi Chúa hiện ra với các môn đệ,
Ngài trách
móc và bảo Tôma “đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin” (Lc
27), thì
ta cũng phải công nhận rằng nhờ
thánh Tôma
mà chúng ta mới
dám tin. Chúng ta phải biết ơn về thái độ cương quyết của ngài, vì nhờ câu nói
của ngài mà Chúa đã trực tiếp dạy bảo: “Phúc cho ai không
thấy mà tin” (Lc 20,
29). Lời dạy bảo này không chỉ còn
dành cho thánh
Tôma nhưng dành cho mọi người chúng ta, vì bằng con mắt thịt, chúng ta chưa thấy Chúa bao giờ, phải
nhờ con mắt đức tin chúng ta tin rằng Chúa đã phục sinh; Ngài đã được Chúa đưa
về trời, ngự bên hữu Đức Chúa Cha, và luôn ban ơn lành cho chúng ta.
Quả thật, phúc cho chúng ta, vì chưa bao giờ chúng ta thấy Chúa nhưng chúng ta đã tin Chúa từ
rất lâu, tin cả hàng chục năm và hứa trung thành, nhất quyết không từ chối Chúa
bao giờ.
Phúc cho chúng ta, khi sống trong thời đại khoa học kỷ thuật con người chỉ biết đi tìm thỏa mạn vật chất và bỏ
quên đời sống tinh thần, khi nhiều
người dùng khoa học để bác bỏ đức tin, nhưng
chúng ta vẫn một mực tin tưởng vào
Chúa là Chúa của lòng thương xót.
Hạnh phúc lắm thay! Có được hạnh
phúc lớn lao thế này, chúng ta càng biết ơn một thánh Tôma đầy cá tính và một mực trung thành.
Xin cho mỗi chúng ta, biết sống khiêm nhường, nghiêng mình trước tạo
vật vì biết đó là sản phẩm do bàn tay Thiên Chúa tạo dựng nên. Xin cho chúng ta luôn sẵn sàng mở rộng con tim để đón Chúa ngự vào tâm hồn chúng ta, để Ngài đổ đầy niềm vui
Phục sinh cho chúng ta. Và xin
cho
chúng ta, biết mở rộng con mắt đức
tin để thấy được Thiên Chúa hiện diện nơi tạo vật, nơi mọi anh chị em và trong mọi sự.
Linh mục Antôn Phạm Trọng Quang, SVD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét